Thứ Ba, 7 tháng 6, 2016

15 bức tranh kinh điển nổi tiếng gợi cảm

15 bức tranh kinh điển nổi tiếng gợi cảm

1. Francisco de Goya’s “Maja Khoả Thân”

Bức tranh được vẽ vào thế kỷ 18 này được xem là bức tranh đầu tiên trong thể loại tranh khoả thân nghệ thuật. Vào thời gian đó Giáo Hội cấm những hình thức tranh ảnh phơi bày cơ thể người phụ nữ, vì thế bức tranh “The Nude Maja chưa bao giờ được triển lãm công khai trong thời gian Francisco còn sống.


2. Katsushika Hokusai’s “Giấc mơ vợ người ngư phủ”
Thuộc dòng tranh shunga truyền thống của Nhật với chất liệu in tuyệt đẹp, bức tranh đơn thuần mô tả cảnh người vợ ngư phủ đang chìm đắm trong khoái lạc với con quái Bạch Tuộc. Tác giả bức tranh cũng chính là người vẽ bức “Sóng Thần” nổi tiếng.


Bức Sóng Thần – Wave off Kanagawa (Kanagawa oki nami ura):


3. Hieronymus Bosch’s “Khu vườn khoái lạc nhân gian”


Bức tranh được trưng bày 2 lần vào năm 1490 và 1510 đã thoả mãn thị giác và tính hiếu kỳ của con người về … tình dục học. Bức tranh mô tả toàn cảnh sự sinh sôi nảy nở trong thiên nhiên ở mọi giống loài.

4. Paul Cezanne’s “7 người đang tắm”


Tác già thường được biết đến với những bức vẽ khoả thân về phụ nữ, tuy nhiên trong bức vẽ này ông khắc hoạ thân hình người đàn ông. Vì thiếu người mẫu nên hầu hết các hình vẽ được hoạ lại từ trong trí nhớ.

5. Titian’s “Thần vệ nữ của Urbino”

Bức tranh này từng được Mark Twain nhận xét là bức vẽ gợi tình nhất, khi toàn bộ cơ thể phụ nữ được phô bày trong tự thế tự tin và gợi tình.


6. Gustav Klimt’s “Frau bei der Selbstbefriedigung”

Frau bei der Selbstbefriedigung trong tiếng Đức có nghĩa là người phụ nữ thủ dâm. Một cái tên hết sức rõ ràng, cũng tương tự như nét vẽ ký hoạ của danh hoạ người Úc.


7. Bản tranh chép do Peter Paul Rubens từ bức Leda và Thiên Nga của Michelangelo
Bức tranh lấy cảm hứng từ truyền thuyết Hi Lạp khi thần Zeus hoá thân thành con chim thiên nga cố gắng dụ dỗ người phu nữ tên Leda.


8. Miyagawa Isshō’s “Thú vui ngày xuân”


Bức tranh hoạ lại thú vui của người Nhật Bản thời xưa. Trong tranh là một samurai cùng Karubi – một kỹ nam giả làm phụ nữ, bởi thời xưa người ta cho rằng chỉ có tình yêu giữa nam giới mới là thuần khiết.

9. Édouard Manet’s “Olympia”


10. Jean-Honoré Fragonard’s “Đánh đu”


Một bức tranh thú vị miêu tả cảnh ngoại tình trong thế kỷ 18.


11. Pablo Picasso’s “Les Demoiselles d’Avignon (Những phụ nữ trẻ ở Avignon)”


Danh hoạ đã mượn nhờ cơ thể của 5 cô gái bán hoa ở nơi này để vẽ nên bức hoạ.


12. Egon Schiele’s “Tình bạn”

13. Diego Velázquez’s “Rokeby Venus” – Thần Vệ Nữ soi gương


14. Gustave Courbet’s “L’Origine du monde (Cội nguồn nhân gian)”




"Cội nguồn nhân gian” – tác phẩm gây nhiều tranh cãi của danh hoạ Gustave Courbet

"Cội nguồn nhân gian” – tác phẩm gây nhiều tranh cãi của danh hoạ Gustave Courbet

Bức tranh L’Origine du Monde hiểu theo nghĩa Cội Nguồn Trần Thế hay Cội Nguồn Nhân Gian, nằm trong số 10 tác phẩm nổi tiếng nhất của viện bảo tàng Orsay, cũng như bức tranh Mona Lisa tiêu biểu cho viện bảo tàng Louvre. Thế nhưng, du khách nào tò mò muốn xem tận mắt tác phẩm này thì phải đợi đến sau tháng Chín năm 2014. Vì trong suốt mùa hè năm nay, tác phẩm L’Origine du Monde (Cội Nguồn Nhân Gian) được đưa về trưng bày trong vòng ba tháng, từ ngày 07/06 đến 01/09/2014, tại thị trấn Ornans, gần thành phố Besançon, miền Đông Nam nước Pháp, nguyên quán của danh họa Gustave Courbet (sinh năm 1819 – mất năm 1877). Bức tranh được trưng bày ở nhà riêng của danh họa, nay được biến thành viện bảo tàng.


Nổi tiếng là một trong những gương mặt tiêu biểu của trường phái hiện thực, danh họa Gustave Courbet đã vẽ bức tranh L’Origine du Monde (Cội Nguồn Nhân Gian) vào năm 47 tuổi (1866), theo đơn đặt hàng của nhà sưu tầm tranh lõa thể Khalil Bey. Tên thật là Halil Şerif Pasha, ông Khalil Bey là người gốc Ai Cập, từng làm đại sứ Thổ Nhĩ Kỳ ở Paris rồi Vienna. Giai thoại kể rằng ông Khalil Bey quen biết họa sĩ Gustave Courbet theo lời giới thiệu của nhà văn kiêm phê bình văn học Charles Augustin Sainte-Beuve. Ông Khalil Bey đặt hàng với họa sĩ Gustave Courbet nhiều bức vẽ táo bạo chứ không phải là một bức duy nhất.

Vào thời đó, đang có một cuộc tranh cãi rất lớn trong dư luận về bức tranh Kiều nữ Olympia của Édouard Manet vẽ vào năm 1863. Truyền thống vẽ tranh khỏa thân thật ra đã có từ thời kỳ Phục Hưng, cuối thế kỷ XV nhưng các họa sĩ thường hay luồn lách sự kiểm duyệt bằng cách ‘’ẩn nấp’’ đằng sau cái bình phong ‘’thẩm mỹ cổ điển’’. Vẽ khỏa thân để ca ngợi vẻ đẹp cơ thể người đàn bà thông qua các điển tích của truyện thần thoại Hy La (Hy Lạp và La Mã).


Theo nhà nghiên cứu Michèle Haddad, tựa đề Cội nguồn Nhân gian L’Origine du Monde vì thế có cả hai ý nghĩa, đó là nguồn gốc của mầm sống, chốn sinh ra con người, nhưng theo quan niệm đạo đức tôn giáo của thời bấy giờ, đó cũng là nguồn gốc của cõi chết : hiểm họa tiềm tàng trong khoái lạc tình dục, bệnh tật rình rập trong thú vui xác thịt.

Nhiều người đánh giá rằng bức vẽ này quá thô tục, sống sượng chẳng khác gì sách báo đồi trụy hay phim ảnh khiêu dâm. Có ý kiến cho là qua bức vẽ này, nhân cách hay phẩm giá của phụ nữ bị hạ thấp, phơi bày cơ thể của người đàn bà như một đồ chơi tình dục, một món hàng rao bán cho đấng mày râu rửa mắt thỏa mãn. Nhưng bên cạnh đó cũng có ý kiến phản bác lại khi cho rằng Gustave Courbet đã thực hiện một cú đột phá “ngoạn mục” khi xoá mờ ranh giới giữa sáng tác nghệ thuật và ý tưởng khiêu dâm.

Có nhiều lời đồn đoán về nguyên bản của bức tranh. Nhưng đến thời điểm này, vẫn chưa ai thật sự biết người mẫu là ai. Chỉ có những suy luận rất có thể người mẫu này chính là Joanna Hiffernan, nàng thơ của Courtbert trong một loạt tác phẩm khác như La belle Irlandaise (Portrait of Jo), Symphony in White, No. 1: The White Girl của danh hoạ James Whistler.

Sex cổ Nhật Bản trong tranh Shunga – Xuân họa (+18)

Sex cổ Nhật Bản trong tranh Shunga – Xuân họa (+18)

Shunga (xuân họa) là loại tranh mà người Nhật gọi là ukiyo-e (hội họa thế tục). Shun (xuân) là một uyển ngữ thông dụng ám chỉ sinh hoạt tính dục. Shunga đa phần là tranh khắc gỗ (mộc bản), hầu hết được chế tác tại thành phố Edo (Giang Hộ, nay là Tokyo). Hai thành phố khác cũng có chế tác loại tranh này là Osaka và Kyoto.


Shunga ở Nhật thời Edo phần lớn có xu hướng mô tả chi tiếc các cơ quan sinh dục to, khỏe. Người ta cho rằng shunga xuất hiện trên đất Phù Tang từ cuối thời shogun Muromachi (1336-1573), do cảm hứng từ các tranh tính dục của Trung Quốc (gọi là xuân họa; xuân cung; xuân cung đồ).

Shunga thịnh hành suốt thời đại Edo (Giang Hộ, 1603-1867) mãi tới thời Meiji (Minh Trị, 1868-1912) mới chịu nhường bước cho nhiếp ảnh gợi dục (xuân ảnh, erotic photographs).

Như vậy shunga được sáng tác từ thế kỷ XVI tới XIX. Người ta dễ dàng bán các tranh mộc bản này với giá cao và thị trường có cả tranh lẻ (in từng tấm rời) hoặc nguyên cả một tập khá dày mà người Nhật gọi là enpon (ấn bản) trong đó mỗi tranh thường chiếm trọn hai trang giấy. Tuy nhiên đắt tiền hơn cả vẫn là tranh lụa vẽ tay, hai đầu có trục để treo thòng xuống (scrolls) mà người Hán gọi là “quyển” hay “trục tranh” (tranh cuộn) còn người Nhật gọi là kakemono-e hay kakejiku-e (tranh quải vật hay quải trục).

Cũng như phần đông tác giả dâm thư (erotica), các họa sĩ vẽ shunga hiếm khi ký tên lên tranh. Tuy thế, ngày nay vẫn biết rằng bốn danh gia vẽ shunga của Nhật là: Hishikawa Moronobu (1618-1694); Katsushika Hokusai (1760-1849); Miyagawa Isshô (giữa thế kỷ XVIII) và Yanagawa Shigenobu (1787-1832), vốn là học trò của Hokusai.


Các danh gia vẽ shunga thường có khách hàng ruột là giới quý tộc giàu có. Shunga được dùng làm “bảo bối” hướng dẫn họ và con cái họ thực hành sinh hoạt chăn gối. Tương truyền, bán được một tranh, họa sĩ đủ sống nửa năm. Những shunga còn lưu giữ tới ngày nay đều cho thấy nét vẽ rất tỉ mỉ, khắc bản rất công phu.

Một tranh có nhiều màu sinh động, mỗi màu cần một bản khắc gỗ. Chẳng hạn, để “nhái” lại một shunga danh tiếng của Katsushika Hokusai (1760 – 1849) vẽ cảnh vợ một ngư phủ đang bị hai con bạch tuộc (octopuses) cùng lúc cưỡng bức, vào năm 2001 họa sĩ Masami Teraoka phải dùng đến 29 bản khắc gỗ (26,5x40cm) để in cho đủ 29 màu.

Shunga miêu tả rất sinh động và tỉ mỉ những tập quán tính dục của người Nhật, bao gồm đủ thể loại như: lưỡng giới (nam và nữ, heterosexuality), đồng giới nữ (lesbians), đồng giới nam (gays), lạm dụng trẻ em (pederosis), quan hệ tính dục trong lúc đang mặc đồng phục (buru sera), v.v…

Nghiên cứu các bộ sưu tập shunga đắt giá hiện nay còn lưu giữ, giới tính dục học (sexologists) không những biết được tập quán tính dục của người Nhật từ thời xa xưa mà còn thấy được ảnh hưởng của nó di truyền sang các thể loại hiện đại như phim hoạt hình sex (eroanime), truyện tranh sex (manga, mạn họa), sex games trên computer. Tất cả ba thể loại vừa kể được gọi chung là hentai (biến thái).

Theo Trần Thế Hương







Tác giả: KIESAI Eisen (1790-1848)


Tác giả: Chikanobu (attrib.) (1832-1912)


Tác giả: Utamaro KITAGAWA (1753-1806)


Tác giả: TOMIOKA Eisen (1864-1905)






___________________________

Tranh cổ Nhật Bản: nghệ thuật gợi tình

Một cuộc triển lãm 150 tác phẩm nghệ thuật Nhật Bản với nội dung gợi tính nhục dục ở Bảo tàng Anh khiến dư luận ngỡ ngàng đặt ra câu hỏi: đây là những tác phẩm nghệ thuật thực thụ hay chỉ là những bức tranh khiêu dâm?

Tranh cổ gây sửng sốt

Bức tranh là một trong những tác phẩm khêu gợi nhất trong lịch sử nghệ thuật: Nằm sâu dưới nước, một con bạch tuộc khổng lồ màu tím đang kéo một người phụ nữ khỏa thân nằm vào một chỗ trũng giữa hai tảng đá.

Những chiếc vòi quấn lấy thân thể của người phụ nữ trong khi con bạch tuộc thể hiện các động tác giống như đang quan hệ tình dục bằng miệng. Ở gần mặt người phụ nữ, một con bạch tuộc thứ hai đang trao một nụ hôn nhẹ nhàng, khi cô ngả đầu về phía sau trong đê mê.

Dưới con mắt hiện đại, bức tranh này chỉ giống như một tác phẩm khiêu dâm kỳ cục, đáng buồn cười. Nhưng thực tế đây là một bức tranh in mộc bản nổi tiếng, được phương Tây biết tới với tên The Dream Of the Fisherman’s Wife (Giấc mơ của vợ người đánh cá). Nó được nghệ sĩ Nhật Bản Katsushika Hokusai (1760-1849) tạo ra vào năm 1814. Ông nổi tiếng vì đã vẽ một bức tranh có cảnh một con sóng lớn dường như chuẩn bị nuốt chửng núi Fuji.

Tranh The Dream Of the Fisherman’s Wife của ông thực tế là một tác phẩm nghệ thuật phức tạp, thuộc về một thể loại gọi là “shunga” hay “tranh mùa xuân” khiêu dâm. Loại tranh này đã phát triển rất mạnh ở Nhật Bản từ giai đoạn những năm 1600 tới những năm 1900.


Không phải tranh shunga nào cũng mô tả cụ thể cảnh sex, dù chúng vẫn rất gợi cảm.

Những khoái lạc tội lỗi?

Shunga mang hình thức hoạt hình và chứa đựng nội dung nhục dục, nhưng nó hiếm khi có cảnh bạo lực hoặc có xu hướng quá đà. Phần lớn shunga đều mô tả cụ thể cảnh ái ân của các đôi nam nữ và các bức tranh này nhiều khả năng đã được trân trọng bởi không ít người Nhật cổ, từ các vị samurai cho tới những thương gia giàu có và cả dân thường. Sự phân chia rạch ròi giữa khiêu dâm và nghệ thuật chỉ là quan niệm của phương Tây. Ở Nhật Bản, người ta không cho rằng khoái lạc tình dục là điều tội lỗi.

Kỷ nguyên vàng của shunga đã trùng khớp với sự tiến bộ trong công nghệ in hình thành vào khoảng năm 1765 và kéo dài tới đầu thế kỷ 19. Trong các thập kỷ này, nhiều nghệ nhân mộc bản ukiyo-e đã quan tâm tới shunga, gồm Kitagawa Utamaro. Tác phẩm nổi tiếng của ông Poem Of The Pillow (1788), là một album gồm 12 tranh shunga màu. “Utamaro có lẽ là nghệ sĩ shunga quan trọng nhất” – một nhà phê bình giải thích – “Tác phẩm của ông chiếm lượng lớn trong các dạng shunga. Ông có năng khiếu tự nhiên trong việc làm lan tỏa đam mê, không cần biết đã vẽ gì – các cảnh vẽ không nhất thiết là hoạt động ái ân”.

Cuộc triển lãm ở Bảo tàng Anh còn có các tác phẩm shunga của Torii Kiyonaga, người với tác phẩm Handscroll For The Sleeve đã vẽ theo lối trải dài bức tranh để tăng cảm giác riêng tư. Nó cũng có tác phẩm của Suzuki Harunobu, cha đẻ tác phẩm Elegant Erotic Mane’emon (1770) dài 24 trang giấy mô tả nhiều kiểu ái ân khác nhau.

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

XUÂN CUNG HOẠ

XUÂN CUNG HOẠ

Triêu Nhan

Những nền văn hoá lớn của châu Á như Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản, Ba Tư, Arập đều có truyền thống văn học và nghệ thuật sắc tình. Truyền thống này cũng bao gồm cả thơ ca, tiểu thuyết cùng các loại cẩm nang ái tình được liệt vào hàng kinh sách đã ra đời rất sớm ở Ấn Độ và Trung Quốc. Chỉ có phương Tây là không có truyền thống văn học và nghệ thuật sắc tình, nó đã bị che giấu, không được công khai trong suốt lịch sử. Chẳng hạn, chỉ gần đây thôi, các nhà am tường nghệ thuật mới bắt đầu phát hiện ra các yếu tố sắc tình được khéo léo che đậy trong các tranh khắc kẽm của Rembrandt. Ngay cả ở nước Pháp được xem là tự do, nhưng mãi đến kỉ nguyên “Ánh sáng” vào thế kỉ 18, nghệ thuật sắc tình mới được quyền tồn tại.

Nghệ thuật sắc tình Trung Quốc trong văn chương và hội hoạ đã có truyền thống từ thời cổ đại hơn hai ngàn năm nay, về mặt thẩm mĩ và tính thâm thuý của nó đã phát triển và đạt đến cao điểm vào cuối đời Minh (đầu thế kỉ 17) đồng thời với sự hưng thịnh của những thành phố thương mại ở vùng Giang Nam từ thế kỉ thứ 10 về sau, khi Tô Châu, Hàng Châu, và Quảng Châu trở nên những thành phố sầm uất và lịch lãm bậc nhất thế giới. Đằng sau sự nguỵ trang như là những “chỉ dẫn” hay “cẩm nang” cho người trẻ vốn e thẹn và thiếu kinh nghiệm phòng the, nghệ thuật sắc tình Trung Quốc đi đã tìm cái đẹp trong mọi cách thể hiện. Đối với người nhập môn, nó cung cấp không chỉ sự kích thích mà còn là nguồn khoái cảm về thẩm mĩ. Ngày nay, thế giới phương Tây không chỉ ngưỡng mộ trước những phù điêu lừng danh của ngôi đền thiêng Khajuraho và cuốnKama-Sutra (Dục lạc kinh) của Ấn Độ; cũng không chỉ với những mộc bản nổi tiếng của những danh hoạ ukiyo-e (phù thế hội hoạ) của Nhật Bản, mà cũng còn đối với thể loại tranh sắc tình của Trung Quốc là xuân cung hoạ 春宫画, nhiều bức tuyệt đẹp không chỉ do sức quyến rủ gợi tình mà còn là những kiệt tác nghệ thuật. Chúng cũng thể hiện những phương diện quan trọng khác trong tính dục như sự dịu dàng, trìu mến và hài hước.

Xuân cung hoạ mô tả cảnh sinh hoạt tình ái nam nữ không theo lối dung tục hay khiêu dâm mà luôn đặt vào trong những khung cảnh đề cao cái đẹp và sự hài hoà, cùng với những chi tiết phụ trong tranh mang tính tượng trưng thâm thuý. Học giả lừng danh R. H. van Gulik đã công nhận xuân cung hoạ là một hình thái nghệ thuật và là di sản tinh thần của nhân loại. Trong thời vàng son của Xuân cung hoạ vào cuối thời Minh, chính các hoạ sĩ đã tự tay kí tên vào tác phẩm mà không sợ sự kiểm duyệt, cũng do chính sách thời đó đã cổ vũ sự phát triển nghệ thuật và khoa học, có thể kể tên tuổi những hoạ sĩ hàng đầu như Đường Dần (tự Bá Hổ với hoạ tập Uyên ương bí phổ), và Cừu Anh đã đóng góp vào thể loại tranh này.

Tác phẩm xuân cung hoạ do những nhà sưu tập phương Tây tìm cách sưu tập được là bằng chứng cho thể loại nghệ thuật độc đáo này. Bộ sưu tập tiêu biểu và quan trọng bậc nhất là của Ferry Bertholet, suốt nhiều năm trời ông đã kiên nhẫn sưu tập để cứu vãn một phần kho tàng này thoát khỏi những chiến dịch chính trị đập phá và bài trừ văn hoá truyền thống ở ngay chính xứ sở đã sản sinh ra chúng. 
Dưới đây là những bức xuân cung hoạ chọn lọc từ bộ sưu tập nói trên.

*
Bốn bức dưới trích trong hoạ tập miêu tả cảnh “vui xuân bốn mùa” của một nho sĩ trẻ sống cách biệt với bên ngoài. Chàng vui vầy cùng với những thê thiếp. Trong mỗi mùa đều có vẻ quyến rủ riêng.









*
Xuân cung hoạ dưới đây miêu tả tình tiết các cảnh trong cuốn đệ nhất phong lưu tiểu thuyết là Nhục bồ đoàn của Lý Ngư, viết vào nửa đầu thế kỉ 17.







*

Toàn hoạ tập dưới bao gồm 12 bức vẽ trên giấy, phô bày những cảnh tính dục trụy lạc, tai tiếng, hoặc đoạ lạc (perverted). Ba bức đầu kể câu chuyện về một nho sĩ trẻ dáng vẻ ẻo lả theo dõi và tán tỉnh một cô gái lẳng lơ đang trang điểm bên song cửa.



Bức tiếp theo cho thấy họ ở trong buồng của cô gái và đang mơn trớn nhau, nhưng họ bị người mẹ phát hiện và bà cảm thấy nhục nhã.



Bức thứ ba cho thấy người cha của cô gái đến để trừng phạt cặp trai gái lúc họ đang làm tình. Điều trớ trêu là ông già này bị mù vì thế cặp tình nhân trẻ không mấy sợ hãi khi ông tới gần. Nhưng ông đang thủ con dao phay sau lưng.



Bức trên cho thấy một cặp đang giao hoan trên cái sập.




Nhưng với bức này tình hình sung động hơn với cặp trai gái đang làm tình trong vườn. Một cô khác cho cô bạn mượn lưng để làm ghế gác chân, đồng thời đang quan sát gần bộ phận sinh dục của cặp trai gái. Cô ta sắp thọc ngón tay vào hậu môn của chàng trai trẻ.




Vẫn trong vườn, cô gái bây giờ ở tư thế bên trên trong lúc chàng trai nút vú cô. Một nàng khác đang đứng nhìn.




Lúc này, bộ ba xà nẹo vào nhau theo một kiểu cách thật khó phân biệt ra tay chân của ai ra của ai.



Ở đây người vợ đang mơn trớn kích thích ngọc hành của chồng để chuẩn bị giao hoan.



Sau đó, bộ ba ra ngoài vườn, chàng trai thắt vào một sợi dây vừa để trợ giúp cương cứng được lâu vừa ngăn xuất tinh. Người vợ ôm lấy người thiếp trẻ trên đùi và dang rộng ngọc môn của cô ta ra cho chàng chơi.



Cũng bộ ba ấy trong cảnh một khu vườn khác, chàng ta và nàng hầu đang âu yếm nhau. Người vợ nhìn xem và bị phấn khích tới đỗi phải chùi bộ phận ngọc môn đang rỉ ướt.



Và còn quá độ hơn, hoạ sĩ miêu tả hai người đàn ông chuẩn bị giao hoan. Một cô gái ngồi trên lưng chàng trẻ tuổi hơn với bộ phận sinh dục mở rộng để kích thích người đàn ông khác đang sửa soạn nhét vào người bạn đồng giới.


Cảnh cuối trong hoạ tập xảy ra ở lầu xanh (để ý nhạc cụ treo trên tường). Một người đàn ông mù đang ôm cô gái trên đùi, trong khi cô ta đưa tay níu một cậu bé vào cuộc chơi.

*

Bộ tranh dưới gồm 6 bức xuân cung họa cẩn xà cừ và đá quý








*

Một số bức dưới đây phỏng theo phong cách xuân hoạ thời Minh




*

Ba bức dưới trích từ hoạ tập miêu tả đời sống hưởng lạc của một chàng trẻ tuổi giàu có,





*

Và một số xuân cung hoạ chọn lọc



Một cậu hầu trẻ mời mọc bà chủ nhìn xem ngọc hành to tướng của mình, trong lúc cô hầu nhỏ xinh xắn đang len lén cười khúc khích



Một cặp làm tình với trợ giúp của hai tớ gái.